| Anh Lê Hải S. tại khu chôn cất mẹ con chị Mai. | 
Tuy nhiên, trước ban thờ vợ mình đây, mình cũng không giấu gì cả. Mình quá đau. Không thể ngờ, tất cả mọi chuyện, vợ mình lại nhớ rồi đi kể cho em gái, rồi mỗi người mỗi nhận thức, để bây giờ, em vợ mình nó nói về nhà mình như vậy.
Còn mình, nói thật, đến bây giờ mình nghĩ là, mình cũng không ân hận gì cả. Mình mồ côi bố từ nhỏ, sống với mẹ, vậy mà khi vợ mâu thuẫn với mẹ, mình đã chấp nhận đi cùng vợ chuyển ra ở riêng để mẹ ở nhà 1 mình. Sau đó, vì mẹ ốm đau nên sau ngày 30/4 mình nói với vợ là, nếu không chấp nhặt những chuyện cũ thì 3 mẹ con ngồi nói chuyện với nhau, bỏ qua cho nhau rồi về nhà. Nhưng khi về nhà rồi vẫn có những mâu thuẫn mẹ con, rồi không vừa ý cái nọ, không vừa ý cái kia. Sau đó, từ những mâu thuẫn đó mà vợ chồng cũng đã có to tiếng với nhau, nhưng không ngờ được là nó cùng quẫn đến như thế”.
“Lúc phát hiện ra sự việc của vợ mình, rồi cả lúc tìm được xác của 2 mẹ con, mình phải tham khảo ý kiến của tất cả mọi người ở đây. Mình cũng rất muốn xuống với vợ con, nhưng không ai cho xuống cả. Người ta bảo, người trong gia đình không được xuống vì sợ kiêng kỵ. Nhưng mình cũng điện liên tục xuống dưới đó xem như thế nào.
Còn anh em họ hàng trong gia đình mình, tất cả đều tập trung tìm kiếm, đi ngày đi đêm, thuê thuyền đi xuống tận Hà Nội, rải tờ rơi thì mới tìm được như thế. Lúc phát hiện ra cũng là nhà mình ở đấy trước tiên, xong lo tất cả mọi thủ tục ma chay từ A đến Z.
Các cụ còn kiêng không cho mình đi chôn cất vợ con, nhưng mình không đồng ý nên khi xe đi qua nhà, mình phải ra đón rồi rước ảnh về nhà, sau đó mới theo xe về quê chôn.
Việc chôn cất thì theo quan niệm rồi kiêng kỵ của mọi người nên mới không có kèn trống mà chỉ lặng lẽ như vậy thôi. Kể cả cách chôn cất, nhà mình cũng đón thầy để được chỉ dẫn xem chôn như thế nào.
Nhưng bây giờ, em vợ mình làm như thế (tung thông tin lên mạng – NV) thì đúng là đau lòng quá. Nhà họ mất con nhưng đây mình mất cả vợ cả con chứ không phải không. Mình biết tính em vợ mình, nhưng nó làm thế làm mình quá đau. Vợ chọn cách đi như thế này khiến mình sống không bằng chết” – Anh S. run rẩy nói.
Bên cạnh nhà anh S., một người hàng xóm xin giấu tên cho biết, bình thường anh S là một người hiền lành, ít nói và khá chiều vợ. Bản thân bà Đ. từ khi về sống trong khu phố cũng chưa có đều tiếng hay mâu thuẫn với ai. Mọi người cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng cãi cọ, đánh chửi nhau từ những thành viên trong gia đình đó.
Tuy nhiên, một người hàng xóm xin giấu tên khác lại cho biết, khi còn sống, chị Mai sống rất tốt và biết điều. Nhưng chị Mai cũng thường than phiền về mẹ chồng, và chị Mai cũng từng nói rằng giữa chị Mai và mẹ chồng có rất nhiều mâu thuẫn...
Còn nhiều nghi vấn
Trước đó, theo thông tin từ phía gia đình mẹ đẻ chị Mai lại khác. Chị Minh Khanh, em út chị Mai cho hay: “Trước đây, chị Mai đã có vài lần ôm con về nhà ngoại vì gặp phải bà mẹ chồng khó tính”.
Chị Khanh kể: “Những lần chị ấy về đây cũng là do không hợp tính, hợp nết với bà mẹ chồng. Tính chị tôi thì yêu con, gọn gàng, sạch sẽ còn bà nội của cháu thì quá đoảng. Bà ấy chăm cháu kiểu gì mà có lúc dội cả nước nóng vào người thằng bé để nó bị rộp, đút cả thìa cháo đang nóng vào trong miệng. Thậm chí còn cho uống nhầm thuốc hạ sốt là thuốc chống ẩm… Chính vì bà ấy quá đáng thế nên chị ấy mới tức, mói nói rồi mới cãi cọ và xảy ra mâu thuẫn.
Chị ấy là người rất yêu chồng, thương con vì vậy dù từng đi thuê trọ ngoài để ở rồi về nhà mẹ đẻ sống nhưng khi anh chồng làm lành, dỗ ngon, dỗ ngọt xin phép gia đình cho đón vợ về sống cùng mẹ chồng vì bà ốm nên chị tôi lại mềm lòng rồi đồng ý về.
“Đấy! thế mà mới về chưa đầy 2 tháng 3 ngày thì chị tôi mất” - chị Khanh đau đớn nói.
“Tuy nhiên, khi sự việc đau lòng đã xảy ra, nếu gia đình họ tử tế, biết ăn năn, hối lỗi, mẹ chồng xuống xin lỗi một câu thì gia đình tôi sẽ bỏ qua tất cả. Thế nhưng họ khuất tất quá, họ chôn chị tôi, cháu tôi như chôn chui, chôn lủi thì gia đình chúng tôi không bao giờ chấp nhận được”- chị Khanh nói tiếp.
 “Mất con, mất chị, mất em và mất cháu, gia đình chúng tôi đã đau lòng lắm. Ngày cả gia đình cho chị đi lấy chồng đều lành lặn thế mà…
Điều gia đình tôi giận nhất là sau khi tìm thấy thi thể của chị gái, anh S - chồng chị tôi không thèm xuống nhìn mặt vợ, mặt con lần cuối. Gia đình họ cũng không tỏ thái độ ăn năn, hối lỗi để xin lỗi gia đình chúng tôi.
Điều tồi tệ hơn là trong đám tang chị không có lấy một tiếng kèn, tiếng trống. Sau khi chở vợ con đi hoả táng ở đài hoá thân Hoàn Vũ, họ nói với gia đình chúng tôi là 4 giờ chiều mới chôn cất. Thế mà họ mời sư thầy cúng vái mấy vòng rồi hơn 1 giờ chiều họ đã lập tức cho chôn cất mau lẹ không kịp để cho bà con làng xóm, bạn hữu gần xa đến để thắp hương chia buồn.
Nếu hôm đó các chị đến chứng kiến đám tang các chị sẽ thấy, dưới bờ sông là vợ, là các con anh ta vậy mà anh ta không nhỏ lấy một giọt nước mắt nào. Anh ta cứ bảo yêu vợ, thương vợ mà đến khi vợ chết, anh ta không xây cho vợ lấy mấy viên gạch làm vách ngăn cho mồ yên mả đẹp”, chị Khanh bức xúc nói.
Bà Lưu Thị Nguyệt, trú tại Khu 10, Vĩnh Lại, Lâm Thao cũng cho biết: “Từ trước đến nay, hiếm khi nào tôi thấy có đám tang đông như thế. Người ta xót thương cho cô gái trẻ đẹp, có công việc ổn định mà sao lại nỡ bế con tự tử”.
Theo bà Nguyệt: “Chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở. Tuy nhiên người đứng giữa là chồng phải biết xử lý hài hoà mối quan hệ đó. Còn đằng này, chắc cháu phải cùng quẫn bế tắc đến tột độ nên mới tìm đến cái chết.
Tuy nhiên “Sống dầu đèn, chết kèn trống” khi chết đi gia đình nhà chồng dù có thế nào cũng phải cho cháu vài tiếng kèn, tiếng trống cho yên lòng, mát dạ, thế mà lại không có. Đã thế, khi chôn, hai mẹ con lại chôn chung một huyệt rồi lúc cao lên mới chia thành 2 mô đất. Từ xưa tới nay chẳng ai người ta làm thế bao giờ. Chuyện này làm dân chúng tôi bức xúc quá” - bà Nguyệt nói.